"Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi
người thù ghét. Nhưng dù một sợi tóc trên đầu anh em cũng không bị mất đâu. Có
kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình". Lc 21, 17-19
Một chàng thanh niên nọ bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng mẹ. Nhờ tình
thương của ông bà cụ, anh thoát chết. Được sự nuôi nấng của gia đình, theo thời
gian, anh lớn lên, rồi trở thành một ngư phủ. Hằng ngày, anh ra khơi đánh cá về
giúp cha mẹ nuôi. Cuộc sống tưởng êm đẹp, nào ngờ một hôm tai họa ập đến. Anh
bị thương trầm trọng do tai nạn thuyền gây ra. Mặc dù đã bán hết tài sản để
chữa chạy nhưng anh vẫn không khỏi bệnh. Bố mẹ anh gạt nước mắt làm một cái
chòi ở đầu đường rồi đặt anh vào đó để anh được sống nhờ lòng thương xót của
khách qua đường. Do không được săn sóc, người anh mọc đầy ghẻ lở. Bệnh tật ngày
một tăng, cơ thể hao mòn, cuộc đời như đã mất.
Nhưng rồi Thiên Chúa lại mỉm cười với anh. Với những lời động
viên, an ủi, khuyến khích của bố mẹ nuôi mới, anh đã cố gắng kiên nhẫn tập
luyện: mỗi ngày 1 giờ, rồi 2 giờ, 3 giờ và cứ thế. Bây giờ trong anh bừng lên
một niềm vui sung sướng, hạnh phúc: Tôi sẽ bình phục.
Muốn có được vàng ròng, người ta
phải dùng lửa để tôi luyện. Đức tin con người muốn được kiên trung phải trải
qua gian lao, khốn khổ, có khi dùng cả mạng sống mình để chứng minh cho niềm
tin của mình: “Vì
danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét.” (Lc 21, 17)
Lạy
Chúa, xin giúp chúng con luôn vững tin vào Chúa, nhất là những lúc khó khăn thử
thách. Để chúng con có thể sống và làm chứng cho Chúa trong cuộc sống hằng
ngày. Amen.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét