“Môn
đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước…” (Ga 20,4.8)
Chuyện kể rằng
ngày xưa, có một đôi trai gái yêu nhau, cô gái ước ao có được chùm hoa quí trên một ngọn núi cao. Hoa nở mùa
đông lại càng khó khăn để hái được đóa hoa. Nghe vậy chàng đã chiều lòng
cô gái và quyết tâm vượt mọi gian khổ để hái được hoa tặng nàng làm kỷ niệm. Chàng
leo lên đỉnh núi mặc cho mưa rơi, tuyết phủ, lạnh cóng, đói khát vẫn không làm
chàng lùi bước. Cho đến một ngày đông ánh nắng lé lói chàng đã hoàn toàn kiệt sức
và không tiếp tục trèo lên đỉnh núi cao nữa. Chàng quay xuống đúng vào ngày 1
năm xa cách người yêu trong tư thế quỳ rạp xuống nhưng gương mặt vẫn hướng về đỉnh
núi có loài hoa quí và chàng kiệt sức tắt thở. Điều kỳ lạ là chính nơi chàng nằm
xuống đã mọc lên một chùm hoa đỏ thắm như màu con tim vươn về phía đỉnh núi. Cô
gái đã hái bông hoa này làm kỷ niệm không bao giờ phai về tình yêu chung thủy của
chàng.Từ đó, người đời đã đặt tên cho loài hoa đó là hoa bất tử.
Tình yêu của thánh Gioan cũng bất tử vì ông không bao giờ phản bội
Thầy. Tình yêu của ông dành cho Thầy trước sau như một. Một tình yêu không lay
chuyển bởi sóng gió, thử thách. Một tình yêu trung kiên cho dù các môn đệ khác
đã bỏ rơi Thầy, còn Gioan thì vẫn theo Thầy trên suốt đường thương khó và dừng
chân trên đỉnh Calve.
Lạy
Chúa Giêsu, xin đốt lên trong con ngọn lửa yêu mến Chúa để con luôn trung thành
với Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét