"Nếu các ông trả lời được cho tôi,
thì tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy."
(Mt 21,24)
Vừa nhận được điện thoại, vị bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông
khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người
cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng.
Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay: “Tại sao giờ này
ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng
ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời: “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca
tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện
báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu
thuật”.
Người cha giận dữ: “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm
trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông
sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời:
“Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân
trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa
đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả
năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ
nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem
ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa buồng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền
trong buồng mổ. Và ông rời khỏi buồng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc:
“Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô
ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng
ra cổng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói
ngay:
“Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông
ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt. Trong xúc động, cô chậm rãi
trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn.
Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy
tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho
đứa con yêu quý của mình”.
Đừng kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng
như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt
qua.
Các thượng tế Do Thái hoàn toàn không biết gì về Con Người Chúa Giêsu,
nhưng họ vẫn cố tình đánh giá Người theo thành kiến. Họ rất căm ghét Chúa Giêsu
và tìm cách giết Người, nhưng họ không dám vì sợ dân chúng. Quả thế, khi Chúa
Giê-su đuổi người buôn bán trong đền thờ, họ bực tức và hạch sách Chúa: "Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy?
Ai đã cho ông quyền ấy" (Mt 21, 23). Họ hỏi Chúa không phải vì họ muốn
tìm hiểu chân lý, nhưng là do lòng ganh ghét, lòng họ đã ra chai đá, không muốn
đón nhận lời rao giảng của Gioan cũng như của Chúa Giêsu.
Lạy Chúa, “đâu có tình yêu thương ở đấy có Đức
Chúa Trời”, xin Chúa giúp chúng con biết sống với nhau
trong yêu thương tôn trọng. Biết nhìn nhận đúng giá trị của nhau. Biết
chia sẻ nâng đỡ nhau thay vì kết án nhau. Biết can đảm loại trừ những thành kiến,
đố kỵ, ghen tương làm mất đi tình đoàn kết yêu thương, hầu chúng con có thể đem
niềm vui Giáng sinh của Chúa đến với mọi người: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
bình an dưới thế cho người thiện tâm”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét