"Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh
ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng Ki-tô Đức Chúa."
(Lc 2,11)
Tại miền Nam nước Pháp, có một
máng cỏ khá nổi tiếng. Trong số các nhân vật đứng và quì nơi máng cỏ này, du
khách thường chú ý tới một con người nhỏ bé với hai bàn tay trống trơn và mở
rộng, nhưng gương mặt lại để lộ một vẻ ngạc nhiên khó mà diễn tả nổi. Vì thế,
người ta đã đặt cho nhân vật này cái tên gọi là Ngạc Nhiên. Dân địa phương
thường giải thích về sự ngạc nhiên của anh bằng một mẩu chuyện như sau.
Hôm đó, tất cả các nhân vật nơi
máng cỏ, kể cả mấy chú bò lừa đều tỏ ra khó chịu đối với anh, bởi vì anh không
có gì để mang tặng cho Chúa Hài Nhi, ngoài hai bàn tay trống trơn của mình. Và
thế là họ bắt đầu xỉ vả anh:
- Mày không biết xấu hổ hay sao?
Mày đến thăm Chúa Hài Nhi mà không mang theo gì cả ư?
Thế nhưng, anh không để lộ một
phản ứng nào, ngoài cặp mắt mở to và chăm chú nhìn vào Hài Nhi Giêsu. Những lời
rủa xả vẫn cứ tiếp tục trút xuống trên anh, đến nổi Mẹ Maria phải lên tiếng
bênh vực cho anh.
Quả thực, mặc dù đã đến với Chúa
Hài Nhi bằng đôi bàn tay trắng, thế nhưng anh đã mang tới một món quà cao đẹp
nhất, đó là sự ngạc nhiên của anh. Điều này có nghĩa là Tình Yêu bao la của
Thiên Chúa đã chiếm trọn tâm tư anh. Và Mẹ Maria đã kết luận như sau:
- Thế giới này sẽ kỳ diệu biết
bao nếu như luôn có những người giống anh, biết ngây ngất và ngạc nhiên trước
quyền năng và tình thương vô biên của Thiên Chúa.
Trong đêm Giáng sinh, sứ thần loan báo cho các mục đồng:
“Này tôi báo
cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng sẽ là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, Đấng
Cứu Thế đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đavít, Người là Đấng Kitô, là Đức
Chúa“ (Lc 2, 11).
Lạy Chúa Giêsu, vì yêu thương nhân loại, Chúa đã tự hạ mình sinh
ra trong thân phận con người. Chúa đã tự đồng hóa mình với những người khổ đau.
Xin cho chúng con biết nhận ra Chúa
trong anh em để
chúng con luôn đối xử với nhau trong công bình, bác ái, trong kính trọng và yêu
thương.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét