Khi các thiên sứ rời những người chăn chiên để
về trời, những người này bảo nhau: “Nào ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy
ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết.”(Lc 2,15)
Vào thời trung cổ,
ở nước Nga thời trung cổ, có một hoàng tử tên là A-lếch-xích
(Alexis) hoàng tử có một tình thương rất đặc biệt dành cho những
người nghèo khổ. Hầu như ngày nào hoàng tử cũng dành ra buổi chiều
để đi đến các xóm nghèo và ân cần thăm hỏi giúp đỡ những ai gặp
cảnh khó khăn cơ cực. Tuy vậy, hoàng tử rất ngạc nhiên khi thấy dân
chúng tỏ vẻ thờ ơ khi thấy chàng xuất hiện. Một hôm hoàng tử đến
gặp một vị ẩn sĩ nổi tiếng khôn ngoan để xin chỉ giáo phương cách
chinh phục tình cảm của dân chúng.
Một thời gian khá
lâu sau đó người ta không thấy hoàng tử xuất hiện đi thăm người nghèo.
Nhưng rồi một ngày kia, dân chúng lại thấy một người tuổi trung niên
đến thăm khu xóm nghèo. Khác với hoàng tử trước kia ăn mặc sang trọng,
còn người này mặc áo quần màu trắng đơn sơ giống như một thầy
thuốc. Ông ta thuê một căn nhà bình thường để ở. Rồi hàng ngày từ
sáng sớm đã ra khỏi nhà, tay xách một chiếc cặp đựng các dụng cụ y
tế và thuốc men. Ông ta đến thăm các gia đình có người đau nặng để
khám bệnh và phát thuốc miễn phí chữa bệnh. Ông thầy thuốc này có
tài chữa bệnh, nên rất nhiều bệnh nhân bị những chứng nan y nhưng chỉ
được ông chữa vài lần là khỏi hẳn. Không bao lâu, ông ta đã chinh phục
được cảm tình quí mến của mọi người lớn trẻ nhỏ trong vùng. Đây là
điều mà trước đó hoàng tử A-lếch-xít không sao đạt được. Ông thầy
thuốc kia đã dần dần được nhiều người tín nhiệm. Mỗi khi thấy ông
là mọi người bu lại chung quanh nhờ cậy. Hôm thì ông dàn hòa được hai
người đang tranh cãi ẩu đả. Hôm khác ông lại hòa giải được đôi vợ
chồng giận ghét muốn lìa bỏ nhau. Ông cũng hòa mình chơi chung và khuyên
dạy các trẻ em ngỗ nghịch dần dần trở nên ngoan ngoãn dễ dạy và
học hành tấn tới.
Thật ra người thầy
thuốc đó không ai khác hơn là chính hoàng tử A-lếch-xít. Sau khi gặp
vị ẩn sĩ, và nghe lời khuyên của vị này, hoàng tử dành thời giờ đi
học nơi một thầy thuốc lành nghề khoảng mười năm. Sau khi thành tài,
hoàng tử đã rời bỏ cung điện, đến sống hòa mình giữa xóm lao động
nghèo khó, trở thành một người như họ và yêu thương phục vụ họ tận
tình. Chính tình thương kèm theo sự khiêm hạ và hy sinh của hoàng tử,
đã đem lại kết quả tốt đẹp: Hoàng tử đã chinh phục được tình cảm
yêu mến kính trọng của thần dân, đặc biệt là những người nghèo khổ
bất hạnh.
Hôm nay toàn thể nhân loại hân hoan mừng đại lễ Con Thiên
Chúa Giáng trần. Vì yêu thương và muốn cứu độ con người, Ngôi Hai Thiên Chúa đã
xuống thế làm người. Ngài không chỉ mặc lấy thân phận con người như chúng ta, nhưng còn mặc lấy thân phận nghèo hèn, yếu ớt, thậm chí bị coi như
một người tội lỗi nữa. Con Thiên Chúa đã tự hạ mình xuống để nâng con người lên
làm con Thiên Chúa. Ngài đã “đi ra” khỏi địa vị Con Thiên
Chúa của mình, để đến “cắm lều” giữa chúng ta: “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta.” (Ga 1,14).
Lạy
Chúa Hài Đồng, cảm tạ Chúa đã ra đi và đến với chúng con. Xin giúp con biết mau
mắn đáp lại lời mời gọi của Chúa là đi ra khỏi chính mình để đem niềm vui Chúa đến
với tha nhân, như các mục đồng xưa đã bảo nhau : “Nào ta sang Bê-lem, để xem sự
việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết.”(Lc 2,15)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét