"Linh hồn tôi ngợi khen Chúa, và
thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ tôi" (Lc 1,46-47)
Có một lần trên một chuyến xe Buýt. Một ông lão lụ khụ bước lên
xe. Có một cậu bé đang ngồi trên ghế liền đứng dậy để nhường chỗ cho ông lão.
Ông lão thản nhiên ngồi xuống mà không một lời cám ơn. Cậu bé đã giả đò như
không nghe thấy điều
gì đó, liền hỏi ông lão:
Ông ơi, ông nói gì đó?
Ông lão trả lời: Không, tôi không nói gì hết.
Cậu bé đáp: Vậy mà cháu tưởng ông nói cám ơn cháu!
Cám ơn là biểu lộ một tấm lòng khiêm tốn, tri ân. Biết nhìn nhận
mình không đáng được điều đó, nhưng một ai đó đã dành tặng lại cho chúng ta. Thế
nhưng, dường như trong cuộc sống chúng ta ít khi biết mang ơn người khác.
Thiên Chúa cũng cho ta muôn vàn ơn lành hồn xác. Thế nhưng, đôi
khi chúng ta cũng quên cám ơn Ngài. Chúng ta đã không nhận ra ân huệ sự sống là
quà tặng Chúa ban để biết dâng lời tạ ơn về từng hơi thở, từng niềm vui mà Ngài
đã ban trong cuộc sống.
Đức Maria đã nhận ra tình thương của Thiên Chúa và đón nhận với tâm
tình ngợi khen, cảm tạ. Vì khiêm nhu nhỏ bé, Mẹ đã nhận ra ơn Người thật lớn
lao. Mẹ nhìn nhận mình chẳng là gì, thế mà Chúa đã ưu ái dành cho Mẹ biết bao
ân huệ, đề từ này cuộc đời Mẹ sẽ là một bài ca, ca ngợi lòng thương xót Chúa.
Lạy
Chúa, xin ban cho chúng con tâm hồn đơn sơ luôn biết ngỡ ngàng trước ân ban của
Chúa, để có thể cất lên lời tạ ơn Chúa, tạ ơn đời trong mỗi ngày sống của cuộc
đời chúng con. Amen
0 nhận xét:
Đăng nhận xét