"Tội của
chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều."
(Lc 7,47)
Chuyện kể rằng một đêm trăng nọ, từ hoàng cung nhìn xuống một ngôi
vườn bên cạnh, nhà vua nhìn thấy một phụ nữ đang tắm. Đã có trong tay biết bao
cung phi mỹ nữ, nhưng nhà vua vẫn chưa thoả mãn với những gì mình đang có. Ông
liền cho người điều tra, và mặc dù biết được người phụ nữ ấy là vợ của một
trong những sĩ quan thân tín nhất trong quân đội của ông, Đavít vẫn không chế
ngự được lòng ham muốn của mình. Đavít cho gọi người phụ nữ ấy vào cung, và sau
khi thoả mãn dục vọng, ông liền nghĩ ra kế cướp đoạt luôn người phụ nữ. Ông cho
điều viên sĩ quan, chồng của người phụ nữ đến một địa điểm giao tranh nguy hiểm
và kết quả đã xảy ra đúng kế hoạch của nhà vua: viên sĩ quan đã hy sinh ngoài
trận mạc, nhà vua chính thức rước vợ của viên sĩ quan này vào cung và chính
thức cưới bà làm vợ.
Cưỡng đoạt vợ người và giết người một cách tinh vi khôn khéo, đến
độ không ai đặt nghi vấn đã đành, mà chính nhà vua cũng cứ ung dung tự tại như
không hề có chuyện gì xảy ra. Thế rồi một hôm, Thiên Chúa đã sai tiên tri
Nathan đến gặp nhà vua; Nathan khai mào cuộc đàm đạo bằng câu chuyện như sau:
Có một nhà phú hộ giàu có đến độ không thiếu sự gì, trong khi đó
người láng giềng nghèo tới mức chỉ có mỗi một bê con. Một hôm có khách đến
thăm, người giàu có muốn làm tiệc đãi khách, nhưng thay vì giết con thú từ đàn
súc vật của mình, ông lại sai người bắt bê con của người láng giềng làm thịt. Vừa
nghe đến đó, nhà vua nổi giận và muốn biết người giàu có đó là ai để trừng
phạt. Sau một hồi thinh lặng, Nathan ôn tồn nói và đưa ra phán quyết: “Người đó
chính là bệ hạ”. Trong phúc chốc, vua Đavít bỗng nhận diện được chính mình, ông
nhìn nhận mình đã hành động sai trái và ý thức về tội lỗi của mình. Từ đó,
người ta không chỉ nhắc đến ông như một người hùng nhỏ bé đã chiến thắng tên
khổng lồ Gôliat, mà còn được nhắc nhớ nhiều hơn vì hành vi sám hối còn lại của
ông. Bài thơ về sám hối của ông đã trở thành một trong những lời cầu nguyện ý
nghĩa nhất của Kitô giáo.
Bài Tin mừng
hôm nay, Chúa mời gọi ta hãy biết mở rộng bàn tay mở rộng vòng tay thân ái,
cư xử thân thiện với hết mọi người, bất kể họ là ai, khác biệt về
màu da, tiếng nói, môi trường sống và làm việc, về tính tình, sở
thích hay về tín ngưỡng tôn giáo... để từ đó chúng ta sẽ nhận ra
mọi người đều là anh em, con cùng một Cha Chung trên trời, và mọi
người có bổn phận phải cư xử với nhau trong tình bác ái huynh đệ như
người ta thường nói: "Tứ hải giai huynh đệ"- Bốn bể đều là
anh em.
Lạy Chúa, mỗi người chúng con đều là tội nhân được Chúa yêu
thương, xin giúp chúng con biết đón nhận nhau trong bao dung và tha thứ. Và xin
loại trừ nơi chúng con những cái nhìn thiếu cảm thông và thái độ bất khoan dung
với tha nhân. Amen.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét