"Mù mà
lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố?" (Lc
6,39)
Con cáo mù lạc đường, đang lúc sốt ruột lo âu, đột nhiên nghe
tiếng bước xa xa đến gần, vội vàng hỏi trong vui sướng:
- "Chào anh bạn, xin hỏi, đến đường. .xx...ấy, làm sao đi
?"
- "Anh không thấy sao ?"
- "Thấy thì còn hỏi anh làm gì".
Đối phương lần chần một chút, trả lời:
- "Được, đi với tôi".
Con cáo đi sau lưng người ấy, người ấy bảo sao nghe vậy.
Đi không bao lâu, hai đứa tập tễnh tiến vào ngõ cụt, loay hoay hết
ngày hết buổi mới ra khỏi đó, tiếp tục đi lại lọt vào cái chuồng lợn, khắp
nguời đầy mùi hôi thối, lại đi tiếp và cả hai lại rơi vào trong hồ nước, thật
lúng túng không dễ dàng để bám vào bờ, cuối cùng con cáo mù chịu không nỗi kêu
thét lên:
- "Anh dẫn đường, nhưng rốt cuộc dẫn như thế nào đây ?"
Rất lâu, chỉ nghe đối phương biết lỗi nói: "Tôi cũng là kẻ mù
như anh ạ!"
(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Con người ta không có chi khổ cho bằng bị mù, bởi vì mù thì không
thấy. Mù thì không thấy cha mẹ, anh chị em hình dáng ra sao, đẹp xấu thế nào ?
Mù thì không biêt trời đất, phố xá, xe cộ nó ra làm sao, hình thù như thế nào,
tóm lại, mù thì khổ vô cùng.
Mù thể xác đã khổ rồi nhưng mù tâm hồn còn khổ hơn. Nếu ta mù quáng
thì ta sẽ dẫn người khác đi vào sai lầm.
Lời Chúa hôm nay nhắc nhở ta hãy biết sửa lỗi của mình trước khi
sửa lỗi người khác, bởi vì: “Mù mà lại dắt mù cả hai đều sa
xuống hố?” (Lc 6,39).
Lạy Chúa,
xin giúp chúng con nỗ lực học hỏi và sống Lời Chúa mỗi ngày, để qua lời nói và
gương sáng của chúng con, mà mọi người nhận ra Thiên Chúa của chúng con tôn thờ.
Amen.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét