“Đèn được đặt trên đế, để
những ai đi vào thì nhìn thấy ánh sáng” (Lc 8,16).
Chuyện kể rằng: Sau khi chiếm được thành Babylon rồi, Alexandre
đem quân vào Ba Tư, Ngài đi với 1000 kỵ binh và một đội lục quân trang bị sơ
sài. Vì khinh nguy hiểm, ngài không chuẩn bị, thành thử bị một trận rét cắt
ruột ở trong hang núi. Rối ngài tới một vùng rét buốt quanh năm, nước đóng
thành băng giá, quân sĩ của ngài tưởng chết rét đến nơi. Họ kinh ngạc nhìn những
vùng tuyết giá mênh mông, không hề có dấu chân người, làm cho họ vô cùng khiếp
sợ. Họ không chịu tiến bước, họ muốn quay trở lại, vì theo họ, tiến nữa sẽ chết
hết.
Thấy lòng quân như vậy, Alexandre không hề tác oai mà cũng không
hề phạt người nào. Ngài xuống ngựa, một mình đi bộ tiến lên giữa vùng băng
tuyết. Những cận thần thấy rằng nếu bỏ ngài thì xấu hổ, cũng đành phải tiến
lên. Kế đó, các tướng tá cũng bắt chước, và cuối cùng quân sĩ cũng tiến theo.
Lúc nào cũng đi đầu, nhà vua cầm đuốc phá băng, mở một con đường.
Đến lúc đó, chẳng còn ai phàn nàn, ai cũng bắt chước ngài làm việc. Vì thế đội
quân của Alexandre vượt được rặng núi cheo leo và tới một địa điểm có bóng
người. Đội quân thoát chết: Đó cũng là nhờ ý chí cương quyết và lòng can đảm
của Alexandre đại đế.
Lời Chúa hôm
nay, qua hình ảnh chiếc đèn được đặt nơi cao tỏa chiếu ánh sáng, Chúa Giê su muốn
nhắc nhở con phải có một cuộc sống gương mẫu để chiếu sáng trước mặt
người khác, vì Chúa đã phán: “Chính anh em là muối cho đời. Nhưng muối mà nhạt
đi, thì lấy gì muối cho nó mặn lại? Nó
đã thành vô dụng, thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi. 14
Chính anh em là ánh sáng cho trần gian. Một thành xây trên núi không tài nào
che giấu được.”
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con có đời sống gương mẫu để qua lời nói và việc làm, mọi người nhận biết con là con cái của Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con có đời sống gương mẫu để qua lời nói và việc làm, mọi người nhận biết con là con cái của Chúa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét