Ðây là diễn tiến một cuộc chạy đua 3000 mét.
Lúc bắt đầu, những tay đua chạy san sát nhau thành một
nhóm rất đông. Một lúc sau, một nhóm nhỏ đã tách rời đám đông và chạy phía
trước. Còn vài chục mét nữa thì một người vọt lên rất nhanh và tới đích.
Khán giả vỗ tay hoan hô nồng nhiệt. Một số người ôm
những bó hoa tới tặng nhà vô địch. Các phóng viên xách Camera và máy chụp hình
tới, vừa bấm máy, vừa thu hình, vừa phỏng vấn. Những người hâm mộ tới xin chữ
ký. Một số hãng thương mại đến đề nghị ký hợp đồng với nhà vô địch.
Cuối cùng, ông chủ tịch Ban Tổ chức xuất hiện. Người
ta mời nhà vô địch lên đứng trên một chiếc bục cao, người hạng nhì đứng trên
bục bên phải thấp hơn một chút, và người hạng ba bục bên trái thấp hơn chút
nữa. Người ta mang đến 3 chiếc huy chương để ông chủ tịch đeo vào cổ họ.
Nhưng ông chủ tịch ngỏ ý muốn gặp 3 người tới đích
cuối cùng. Ban tổ chức không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời ông. Khi họ tới, ông
tươi cười trao chiếc huy chương vàng cho người hạng chót, chiếc huy chương bạc
thuộc về người áp chót, và chiếc huy chương đồng cho người kế tiếp.
Nhà vô địch bực bội phản đối:
- Như thế là không công bình!
- Tại sao? Ông chủ tịch hỏi lại.
- Tôi hạng nhất, tôi phải được thưởng.
- Thì anh đã được thưởng rồi. Này nhé khán giả đã vỗ
tay hoan hô anh, báo chí đã chụp hình anh, những người hâm mộ đã tặng hoa cho
anh, những hãng thương mại đã ký hợp đồng với anh. Anh đã được thưởng quá nhiều
rồi. Bây giờ anh hãy nghĩ tới những người chạy sau chót: họ cũng cố gắng như
anh, vất vả không kém gì anh, và cũng chạy hết đoạn đường 3000 mét như anh. Anh
thử nghĩ xem có công bình không khi anh thì được tất cả còn họ thì chẳng được
gì?
Ông chủ trong
dụ ngôn xử sự công bình với những người được thuê làm vườn nho: trả một đồng
quan như thói quen thời ấy; ông cũng đối xử hào phóng đối với người làm vào giờ
thứ mười một (năm giờ chiều) khiến các kẻ làm công ghen tị vì ông có lòng
“thương” cách khác thường: "Những
người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt
ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao"?. Ghen tức khi thấy người khác
hơn mình là chuyện thường tình của thói đời. Qua ông chủ vườn nho - hình ảnh của
Thiên Chúa - Chúa Giêsu dạy ta bài học của đạo trời mà Ngài mang đến: bài học của
việc xử sự công bình và bài học của tình thương không so đo tính toán như thói
đời. Nếu chỉ công bình mà thôi thì chúng ta không thể lãnh nhận được ân huệ nào
của Thiên Chúa vì ta không xứng đáng. Những gì ta lãnh nhận đều do lòng nhân
lành Thiên Chúa ban cho.
Lạy Chúa, trong cuộc sống rất nhiều lần con ghen ghét đố kị những người sống xung quanh con. Xin cho con có trái tim biết yêu thương. Vì chỉ có yêu thương, con mới có thể đáp lại những ân huệ Chúa đã ban; và chỉ với yêu thương, con mới xứng đáng là môn đệ Chúa.
Lạy Chúa, trong cuộc sống rất nhiều lần con ghen ghét đố kị những người sống xung quanh con. Xin cho con có trái tim biết yêu thương. Vì chỉ có yêu thương, con mới có thể đáp lại những ân huệ Chúa đã ban; và chỉ với yêu thương, con mới xứng đáng là môn đệ Chúa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét