"Khi đã tới ngày Đức Giê-su được rước lên trời,
Người nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem." (Lc 9,51)
Eric Liddle là người chạy đua 100 mét nhanh nhứt của nước
Anh trong năm 1924. Tại Thế vận hội thể thao Olympic (TVH) mở ở Paris năm đó, mọi
người đều mong đợi rằng anh sẽ chiếm được huy chương vàng về cho nước Anh.
Nhưng rồi một việc đã xảy ra làm xôn xao cả trong cũng như ngoài nước. Ban Tổ
chức TVH sắp đặt môn chạy đua một trăm thước vào chương trình ngày Chúa nhật.
Eric nghĩ rằng luật kiêng việc phần xác, nghỉ ngày của Chúa, không cho phép anh
chạy đua ngày Chúa nhật.
Vậy anh quyết định không chạy đua ngày Chúa nhật, dầu việc nầy làm cho anh rất buồn phiền.
Khi tin nầy được loan đi, mọi người sủng sốt. Họ làm áp lực
tư bề để buộc anh bỏ ý định, và chuẩn bị chạy đua ngày Chúa nhật. Nhưng Eric đã
nói không là không. Thái tử nước Anh cũng đứng ra can thiệp, bắt
buộc anh phải chạy đua ngày Chúa nhật theo như chương trình của ban tổ chức.
Trước mọi áp lực, Eric đã nói không là không. Báo chí nước Anh gọi Eric là người
phản bội. Nhưng anh cương quyết không làm điều trái với lương tâm tôn giáo của
mình.
Sau đó Eric đi gặp các huấn luyện viên và đề nghị để cho
một bạn đồng đội chạy đua 100 mét ngày Chúa nhật thay thế, còn anh sẽ chạy 400
mét trong ngày thường, dẫu rằng trước đó chưa bao giờ anh chạy đua 400 mét cả.
Một điều lạ đã xảy đến trước sự ngạc nhiên đến sửng sốt của mọi người. Eric đã thắng cuộc chạy đua 400 mét, rồi anh bạn đồng đội mà anh đề nghị thay anh cũng thắng trong cuộc chạy đua 100 mét.
Một điều lạ đã xảy đến trước sự ngạc nhiên đến sửng sốt của mọi người. Eric đã thắng cuộc chạy đua 400 mét, rồi anh bạn đồng đội mà anh đề nghị thay anh cũng thắng trong cuộc chạy đua 100 mét.
Ít năm sau Thế vậy hội, Eric lại làm cho cả thế giới ngạc
nhiên lần nữa. Anh tình nguyện lên đường sang Trung quốc giúp việc truyền giáo.
Cô thiếu nữ người yêu của anh cũng theo anh sang Trung quốc. Với thời gian họ
sinh được ba đức con ngoan ngoãn.
Thế rồi Đệ nhị thế chiến bùng nỗ. Nhật bản xua quân xâm
lăng Trung quốc. Trước tình thế nguy hiểm, Eric gởi vợ con sang Canada lánh nạn.
Ít lâu sau, anh bị quân Nhật bắt đem đi nhốt tại một trại tập trung. Tại đây,
anh tiếp tục làm việc tông đồ giữa các bạn tù. Mấy năm sau, anh đã chết một cái
chết thật can đảm và anh dũng tại trại tập trung.
Sau khi Eric chết, vợ anh nhận được hàng trăm bức thư
chia buồn, và nói lên lòng can đảm và anh dũng của anh khi bị gian trong trại.
It nhứt có hai bức thư của bạn tù nói rằng Eric là lẽ sống duy nhứt của họ
trong trại tập trung. Nếu không nhờ sự có mặt của anh trong trại, thì họ đã tự
tử chết lâu rồi.
Đến năm 1980 nghĩa là 56 năm sau Thế vận hội Paris nói trên, có người nảy ra ý
kiến làm một cuốn phim về Eric và Thế vận hội 1924. Khi hay tin đó, vợ của anh
còn sống ở Toronto nói : “Thời bây giờ ai mà còn để ý tới một việc đã xảy ra
lâu lắm rồi về một người quyết không chạy đua ngày Chúa nhật vì đức tin người
Kitô hữu của mình?
Ấy thế mà cuốn phim nầy tên là Chariots of Fire (Xe hỏa
ngục) đã thành công một cách phi thường. Thiên hạ đùng đùng kéo nhau đi xem như
nước lụt. Cuốn phim đã giựt giải thưởng điện ảnh (Academy Award) năm 1982.
Cuộc đời
người Kitô hữu là một hành trình không ngừng. Cùng với Ngài, chúng ta luôn được mời gọi từ
giã con người cũ tội lỗi và ích kỷ để tiến về con người mới của ân sủng và yêu
thương. Chông gai thử thách vẫn luôn có đó, nhưng chúng ta tin rằng có Chúa
Giêsu đồng hành với chúng ta và phần thưởng đang chờ đợi chúng ta chính là niềm
vui được lớn lên và tìm gặp lại bản thân mỗi ngày một cách sung mãn hơn.
Lạy Chúa, xin giúp con biết ra khỏi chính mình là biết
sống hy sinh, biết chết đi con người cũ, con người tội lỗi của con, để được
cùng phục sinh với Chúa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét