“Thưa
Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con thì con phải tha đến mấy lần? Có phải
bảy lần không?” (Mt
18,21).
Liền sau thế chiến II chấm dứt, Coritanbun với những
vết sẹo trên thân thể, tàn tích của những khổ hình Bà phải chịu trong trại tập
trung Đức quốc xã, đã đi khắp Âu châu rao giảng sự tha thứ cho những kẻ đã làm
hại mình.
Thế nhưng vào một Chúa nhựt nọ, sau khi kêu gọi mọi
người hãy tha thứ cho nhau trong một nhà thờ của thành phố Munich, bước ra
ngoài Bà bất ngờ đối diện với một khuôn mặt quen thuộc. Đó là dung mạo của
người lính đã hành hạ bà và hàng ngàn nữ tù nhân khác trong trại tập trung.
Những tiếng than khóc, những cảnh tra tấn, rồi những tiếng kêu trả thù nổi dậy
mạnh mẽ trong tâm trí Bà.
Lúc đó người đàn ông tiến lại khiêm tốn đưa tay ra vừa
muốn bắt tay bà vừa nói : “Thưa Bà, tôi rất cảm ơn những lời tốt đẹp của Bà kêu
gọi sự tha thứ. Xin Bà tha thứ cho tôi”. Bà Coritanbun như chết điếng người, vì
trước đây bà đã cầu nguyện và quyết tha thứ thật sự, nhưng giờ đây đối diện với
con người cụ thể đã tra tấn mình, bà đứng lặng im, tay không thể nào bắt tay
người đến xin bà tha thứ.
Sau này vào năm 1971 khi kể lại biến cố ấy trong tập
sách ”Nơi ẩn trốn”, bà đã cho biết ”Trong giây phút thinh lặng đó, tôi đã cố
gắng dâng lên Chúa lời nguyện : Lạy Chúa, Chúa thấy con chưa thể tha thứ cho
người đã hành khổ con. Xin Chúa hãy ban cho con những tâm tình của Chúa để con
có thể tha thứ như Chúa”. Và chính trong lúc đó Bà đã hiểu rằng con người chỉ
có thể tha thứ cho nhau khi nhìn nhận tình yêu thương và sự tha thứ của Thiên
Chúa. (Trích ”Món quà giáng sinh”)
Hai từ “Tha
thứ” thật không dễ thực hiện chút nào trong xử thế của mỗi con người. Chúa dạy
Phêrô: "Thầy không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy.
Một đòi hỏi thật khắt khe, nhưng chính điều này làm cho cuộc sống tươi đẹp và hạnh
phúc hơn.
Lạy Chúa là Đấng giàu lòng thương
xót và luôn khoan dung tha thứ. Xin giúp con bắt chước Chúa mà tha thứ cho tha
nhân như Chúa đã tha thứ cho con.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét