“Rồi
Người biến đổi hình dạng trước mặt các ông. Dung nhan Người chói lọi
như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng”
(Mt 17,2).
Có
một hoàng tử kia đẹp trai lại văn võ song toàn. Nhất là luôn khiêm
tốn hòa nhã, nên rất được vua cha và bá quan trong triều nể phục.
Hoàng tử chỉ có một khuyết điểm duy nhất là cái tật gù lưng từ
lúc mới sinh. Chính vì mang dị tật bẩm sinh này mà chàng luôn mang mặc
cảm tự ti và không dám xuất hiện trước dân chúng. Triều đình có lệ
này là tạc tượng các nhân vật thuộc hoàng tộc khi họ được 20 tuổi.
Bức tượng ấy sẽ được trưng bày tại viện bảo tàng quốc gia cho thần
dân chiêm ngưỡng. Năm đó, hoàng tử vừa tròn 20 tuổi. Dù không muốn cho
người ta tạc tượng, nhưng do không dám trái lệnh vua cha, nên chàng chỉ
yêu cầu hai điều và được vua cha chấp thuận: Một là bức tượng của chàng
phải được tạc trong tư thế đứng thẳng chứ không gù lưng. Hai là chỉ
được đặt bức tượng ấy tại phòng riêng của chàng khi chàng còn sống.
Từ khi có bức tượng trong phòng, mỗi ngày hoàng tử đều đến trước tượng ngắm nhìn hình ảnh của mình. Chàng rất thích dáng vẻ hiên ngang của bức tượng, và cố bắt chước tư thế của bức tượng. Sau một thời gian, mọi người đều ngạc nhiên nhận thấy hoàng tử đã được biến đổi không còn bị gù lưng như trước nữa. Trái lại càng ngày chàng càng có dáng vẻ hiên ngang oai vệ giống y như bức tượng trong phòng của chàng. Sau khi đã sửa được cái tật gù lưng, hoàng tử đã đồng ý cho trưng bày bức tượng của chàng tại viện bảo tàng quốc gia cho thần dân mặc sức chiêm ngưỡng.
Từ khi có bức tượng trong phòng, mỗi ngày hoàng tử đều đến trước tượng ngắm nhìn hình ảnh của mình. Chàng rất thích dáng vẻ hiên ngang của bức tượng, và cố bắt chước tư thế của bức tượng. Sau một thời gian, mọi người đều ngạc nhiên nhận thấy hoàng tử đã được biến đổi không còn bị gù lưng như trước nữa. Trái lại càng ngày chàng càng có dáng vẻ hiên ngang oai vệ giống y như bức tượng trong phòng của chàng. Sau khi đã sửa được cái tật gù lưng, hoàng tử đã đồng ý cho trưng bày bức tượng của chàng tại viện bảo tàng quốc gia cho thần dân mặc sức chiêm ngưỡng.
Cuộc
biến hình của Đức Giê-su đã diễn ra trước mặt ba môn đệ thân tín là:
Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an trên núi cao khi Người đang cầu nguyện: Khuôn
mặt của Người “chói lọi như mặt trời” giống như khuôn mặt sáng ngời của
ông Mô-sê sau khi được gặp Đức Chúa (x. Xh 34,29-35). Y phục của Người
“trắng tinh như ánh sáng” biểu hiện cho vinh quang thiên giới dành cho
những người được Thiên Chúa tuyển chọn.
Ngài đem
các ông riêng ra một chỗ, để tỏ dung nhan thật của Ngài cho các môn đệ thấy,
các môn đệ ngây ngất chiêm ngắm dung nhan Ngài. Một dung nhan thánh thiện, rạng
ngời mà các ông chưa thấy bao giờ. Qua đó, Ngài cũng mời gọi chúng ta là môn đệ
của Ngài cũng tỏ hiện dung nhan thật của chúng ta là hình ảnh Thiên Chúa qua
cách sống, cách xử sự. Sau khi Chúa cho các ông thấy dung nhan, Ngài dẫn các
ông xuống núi để trở về cuộc sống bình thường. Một cuộc sống đầy dẫy những niềm
vui và nỗi buồn. Chúng ta cũng hãy dùng cuộc sống mình để biểu lộ dung nhan
Chúa. Nhờ sự kết hiệp sâu xa với Chúa, chúng ta mới dễ dàng nhận ra Ngài.
Lạy Chúa, xin cho chúng con cũng nhận ra vinh quang
Chúa nơi cuộc sống của chúng con và hơn hết, xin cho cuộc sống của chúng con
luôn ánh lên dung nhan Chúa, để danh Chúa được nhiều người nhận biết.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét