“Người nào trong các ông có một
trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài
đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất sao?”
(Lc 15,4)
Ở Pa-lét-tin, đàn chiên là tài sản chung của cả làng, thường
được giao cho vài ba người chăn. Nếu chiều tối các người chăn dẫn đàn chiên về
làng mà báo tin có chiên đi lạc, thì cả làng nóng lòng chờ mong. Vì thế, khi
thấy người chăn chiên trở về từ đàng xa với con chiên lạc trên vai, cả làng reo
lên vui mừng và cảm tạ Chúa. Đức Giê-su đã dùng hình ảnh vui tươi ấy để nói cho
chúng ta biết niềm vui chẳng những của của Thiên Chúa mà của cả Hội Thánh khi
một người tội lỗi hối cải trở về. Chúng ta cứ ngỡ chuyện một người tội lỗi hoán
cải là chuyện nhỏ, chuyện vụn vặt thường ngày không đáng kể. Dụ ngôn này giúp
ta có nhận thức đúng hơn về tấm lòng của Chúa.
Lạy Chúa Giê-su, lâu nay chúng con chưa quan tâm đến những anh em
tín hữu đang lạc xa Chúa, vì vậy chúng con không cảm nhận được niềm vui lớn lao
của Chúa khi tìm được một con chiên lạc. Xin cho trái tim con biết quảng đại
như Trái Tim Chúa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét