Nếu mắt phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi;
vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục.” (Mt
5,29)
Một vị linh mục
nọ đã có một sáng kiến rất ngộ nghĩnh để đánh động giáo dân trong giáo xứ. Một
buổi sáng Chúa Nhật nọ, dân chúng bỗng nghe một lời rao báo như sau: "Một
nhân vật trong giáo xứ vừa qua đời. Tang lễ sẽ được cử hành vào sáng thứ Tư tới".
Nghe lời loan báo ấy, cả giáo xứ nhốn nháo lên. Người nào cũng muốn biết con
người quan trọng ấy là ai.
Đúng ngày
tang lễ, mọi người trong giáo xứ nườm nượp kéo nhau đến nhà thờ. Từ cung thánh
cho đến cuối nhà thờ, không còn một chỗ trống. Người ta đến không phải để cầu
nguyện cho người quá cố cho bằng để nhìn mặt lần cuối cùng con người mà ai cũng
muốn biết.
Sau thánh lễ,
vị linh mục đến mở nắp quan tài để cho mọi người đến chào từ biệt lần cuối cùng
người quá cố. Ai ai cũng sắp hàng để nhìn cho kỳ được người chết. Nhưng ai cũng
đều ngạc nhiên, bởi vì thay cho thi hài của người chết, mỗi người chỉ nhìn thấy
trong quan tài một tấm gương và dĩ nhiên, khi cúi nhìn vào quan tài, mỗi người
chỉ nhìn thấy dung nhan của mình mà thôi.
Chờ cho mọi người làm xong nghi thức từ biệt ấy, vị linh mục mới giải thích: "Như anh chị em đã có thể nhận thấy, tôi đã cho đặt vào trong quan tài một tấm kính. Con người mà anh chị em nhìn thấy trong quan tài không ai khác hơn là chính mỗi người trong chúng ta. Vâng, đúng thế, thưa anh chị em, mỗi người chúng ta cần phải mai táng chính mình... Thánh lễ vừa rồi đã được cử hành cho tất cả chúng ta".
Bắt đầu sứ mệnh
công khai của Ngài bằng cử chỉ dìm mình xuống dòng nước sông Giodan, Chúa Giêsu
muốn loan báo cho mọi người thấy rằng Ngài đã vâng phục Ý Chúa Cha để đi vào
Cái Chết và nhờ đó cứu rỗi nhân loại. Một cách nào đó, mầu nhiệm của Sự Chết và
Sống lại đã được diễn tả qua việc Chúa Giêsu dìm mình trong dòng nước.
Thiết lập
Phép Rửa như cửa ngõ để đưa chúng ta vào cuộc sống trường sinh, Chúa Giêsu cũng
muốn chúng ta tham dự vào mầu nhiệm chết và sống lại của Ngài. Dìm mình trong
nước của Phép Rửa, chúng ta khởi đầu cuộc sống Kitô hữu bằng chính cái chết. Sống
đối với chúng ta có nghĩa là chết: chết cho những khuynh hướng xấu, chết cho những
đam mê xấu, chết cho tội lỗi, chết cho ích kỷ, chết cho hận thù. Cuộc sống do
đó đối với chúng ta cũng là một cuộc mai táng liên lỉ. Cũng như hạt lúa rơi xuống
đất phải thối đi, cũng thế chúng ta phải chấp nhận chôn vùi con người cũ tội lỗi
của chúng ta.
Chúa Giêsu
dạy mỗi người chúng ta sống triệt để lời mời gọi của Ngài là tránh xa tội lỗi,
không khoan nhượng dù phải chịu mất mát thiệt thòi cho bản thân. Sống theo lời
dạy của Chúa Giêsu hôm nay thật là một điều thách đố. Thế nhưng nếu có tình yêu
đối với Chúa thì chúng ta sẽ thực hiện được. Chúa mời gọi chúng ta ra khỏi con
người của mình bằng cách yêu mến tha nhân và cắt đứt mọi dính bén tội lỗi, để
nhờ sự hy sinh đó, sẽ làm nảy sinh hoa trái trong tâm hồn, và chúng ta sẽ nhận
được niềm vui và hạnh phúc không hề hư mất.
Lạy Chúa, xin cho chúng con can đảm vượt lên trên
những cái tầm thường, loại trừ mọi khuynh hướng xấu, để chúng con được gần Chúa
hơn qua những nhân đức, hy sinh và lòng yêu mến Chúa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét