"Khốn cho cả các người nữa, hỡi các nhà thông
luật! Các người chất trên vai kẻ khác những gánh nặng không thể gánh nổi, còn
chính các người, thì dù một ngón tay cũng không động vào." (Lc 11,42.46)
Ngày
xưa, ở Hàng Châu, có một người đi buôn cam. Anh ta khéo để dành cam lâu ngày
mà không ủng. Lâu ngày mà vỏ vẫn đỏ hồng, trông tốt đẹp như vàng ngọc.
Đem
ra chợ bán, thiên hạ tranh nhau mua. Ai thấy cam như vậy mà chẳng thèm ? Lưu Cơ
tôi cũng mua một quả. Đem về nhà bóc ra, thì ôi, hơi thối xông lên mặt, múi
thì xác xơ như bông nát. Tôi liền ra chợ lại, tìm gặp người bán cam trách móc :
-
Anh bán cam cho người ta để làm của cúng
lễ, đãi tân khách, hay là chỉ để làm cho choáng mắt bên ngoài, đánh lừa thiên
hạ ? Tệ thật ! Anh giả dối lắm .
Người
buôn cam mỉm cười nói :
-
Tôi làm nghề này đã lâu lắm để kiếm tiền nuôi thân. Tôi bán thì người ta mua.
Chẳng ai nói năng gì cả. Chỉ có ông là kêu ca thôi. Thiên hạ giả dối nhiều, chẳng
phải riêng gì một mình tôi. Ông thật không nghĩ cho đến nơi. Này thử xem, người
đeo hổ phù, ngồi da hổ, hùng dũng, trông ra dáng quan lắm. Kỳ thực họ có giỏi
được như Ngô Khởi, Tô Tẫn không ? Người
đội mũ cao, đóng đai dài, trông ra dáng quan văn lắm. Kỳ thực họ có được giỏi
như Cao Dao, Y Doãn không ? Giặc nổi lên không biết dẹp, dân khổ không biết cứu.
Quan lại tham nhũng không biết trừng trị. Pháp độ hỏng không biết sửa đổi. Ngồi
không ăn lương, chẳng biết xấu hổ… Thế mà lúc ra ngoài công đường, đi xe ngựa,
uống rượu ngon, ăn của lạ, oai vệ, hách dịch vô cùng !...
Đó, bề ngoài họ chẳng như vàng ngọc, mà bề trong lại chẳng hôi thối, và xác xơ, như bông nát là gì ? Sao ông không chịu xét những hạng người như thế, mà lại đi xét quả cam tôi ?
Bài Tin Mừng hôm nay, Thánh Luca thuật lại việc Chúa
Giêsu lên án những điều sai lạc của nhóm Pharisêu.
Một là họ quan tâm đến việc
nộp thuế thập phân về những rau cỏ tầm thường
vốn không có ghi trong những bộ luật xưa mà lại bỏ quên những
nhân đức rất lớn như công bình và yêu thương.
Hai là họ khao khát danh dự nơi
công cộng: “Thích ngồi ghế đầu
trong hội đường, thích được người ta chào hỏi ở nơi công cộng”.
Ba đó là chính cái bên ngoài không chê trách được của họ làm họ quên
mất rằng cái bên trong hư đốn của họ sẽ làm cho người ta bị lây
nhiễm. Chúa Giêsu dùng hình ảnh ngôi mộ bên ngoài đẹp đẽ, nhưng bên
trọng là sự ô uế nặng nề. Điều đó chẳng những làm cho họ nên hư
thối, mà còn là nguy cơ cho người ta mắc uế nếu giẫm đạp lên, nghĩa là
đi theo con đường của họ: “Khốn cho
các người! Các người như mồ mả không có gì làm dấu, người ta giẫm lên mà không
hay.”
Lạy Chúa Giêsu, xin
giúp con biết vượt lên
trên những điều chi li, nhỏ mọn không cần thiết trong cuộc sống hằng
ngày để nhắm đến điều chính yếu hơn, đó là biết sống
công bằng, bác ái, yêu thương như Chúa đã dạy.
Xin cho con đừng ham
thích những vinh dự theo kiểu thế gian, mà hãy để cho Chúa làm cho mình được vinh
dự bằng chính tình yêu của con dành cho Chúa trong mọi việc.
Xin đừng để đời sống của con trở thành xấu xa khiến những người xung quanh phải “mắc uế”, nhưng biết trau dồi để tỏa rạng hương thơm nhân đức xuất phát từ chính tình yêu của con.
Xin đừng để đời sống của con trở thành xấu xa khiến những người xung quanh phải “mắc uế”, nhưng biết trau dồi để tỏa rạng hương thơm nhân đức xuất phát từ chính tình yêu của con.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét