"Họ đã bắt người con yêu dấu, giết chết
rồi quăng ra bên ngoài vườn nho" (Mc 12,8).
Có một bản tin gây nhiều
xúc động, đó là: một thanh thiếu niên phạm pháp được trả tự do lạm thời, nhờ
hạnh kiểm tốt trong thời gian bị giam tù. Vì không còn cha mẹ, nên em này được
một người trong vùng nhận làm con nuôi và em được đối xử tốt đẹp như năm người
con khác trong gia đình, không chút kỳ thị phân biệt. Cha mẹ nuôi cũng như anh
chị em mới trong gia đình cố gắng làm hết mọi sự để giúp em cảm nhận được tình
yêu thương chân thành trong gia đình mới.
Một hôm, em được phép cha
mẹ cho đi tham dự buổi tiệc sinh nhật của người bạn với lời nhắn nhủ là “hãy
trở về nhà trước 11 giờ khuya”. Nhưng 11 giờ, rồi 12 giờ và 1 giờ sáng mà em
vẫn chưa về. Mọi người trong nhà đã đi ngủ, chỉ trừ cha mẹ nuôi của em canh
thức đợi em về với nhiều lo tắng, cuối cùng 2 giờ sáng em mới về tới nhà. Không
một lời giải thích hay xin lỗi cha mẹ nuôi gì cả, nhưng phần cha mẹ nuôi chỉ
trách nhẹ em một câu: “Này con, lần sau con ráng về đúng giờ để cha mẹ không
phải lo lắng đợi chờ con nữa”.
Sáng
hôm sau, khi mọi người trong gia đình kẻ đi làm người đi học, chỉ còn lại mẹ
nuôi ở nhà, và bất ngờ, người thiếu niên này dùng một khúc sắt từ sau lưng tiến
lại đập đầu người mẹ nuôi của em. Trước toà án, em không chút hối hận và người
cha nuôi của em trong cơn đau khổ tột cùng chỉ thốt lên một lời: “Nó đã giết
chết người vợ thân yêu của tôi. Đây là một hành động vô ơn tột cùng”.
Tin Mừng hôm nay Thánh Maccô
thuật lại cho chúng ta về dụ ngôn người tá điền và vườn nho. Đó là thái độ vô ơn tột cùng của những người giữ vườn nho
đáng trách, họ đã khước từ và giết hại những người làm mà ông chủ sai đến, rồi
cuối cùng họ cũng giết chết luôn cả người con của ông chủ.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa ban cho chúng con rất nhiều ơn nhưng
chúng con cũng chẳng khác gì những tá điền trong dụ ngôn hôm nay. Xin Chúa giúp
chúng con luôn biết lắng nghe tiếng Chúa trong mọi hoàn cảnh sống của cuộc đời.
Xin Chúa hãy dùng cuộc đời chúng con theo ý
Chúa, để sinh hoa lợi cho vườn nho của Chúa là Giáo hội chúng con. Amen
Lời Chúa: Mc 12,1-12
Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với
các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: "Có người trồng một vườn nho, rào
dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho
và trẩy đi phương xa. "Ðến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần
hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay
không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu
và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người
khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết.
"Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu
quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: "Chúng sẽ
kiêng nể con trai ta". Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: "Người
thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta". Ðoạn chúng bắt
cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ
đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc
đoạn Thánh Kinh này sao: "Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành
đá góc tường. Ðó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta". Họ
tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn
đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét