"Nếu hạt
lúa gieo vào lòng đất không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết
đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác." (Ga 12,24)
Người ta kể lại rằng Mùa Xuân năm ấy, có hai hạt giống nằm cạnh
nhau trong thửa đất màu mỡ. Hạt
giống thứ nhất hăng hái nói: “Tôi muốn mọc lên! Tôi muốn cắm rễ sâu xuống lòng
đất, và đâm chồi xuyên qua lớp đất cứng bên trên. Tôi muốn vươn những búp non
mơn mởn như những lá cờ loan báo mùa xuân đã đến...Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của
mặt trời mơn man trên mặt và hơi nước mát lạnh của sương mai trên những cánh
hoa”. Và nó đã mọc lên xanh tốt.
Hạt giống thứ hai tự nhủ: mình sợ lắm! Nếu cắm rễ xuống đất, mình
chẳng biết sẽ gặp gì trong lòng đất tối tăm. Nếu mình tìm đường xuyên qua lớp
đất cứng bên trên, biết đâu những chồi non yếu ớt của mình sẽ bị thương tổn.
Làm sao mình có thể cho búp non xoè lá khi một chú sâu đang chờ sẵn để xơi tái
đọt lá xanh non? Và nếu mình nở hoa, một em bé có thể nhổ đứt mình lên! Không,
tốt hơn mình nên đợi cho đến lúc an toàn hơn”. Và nó tiếp tục đợi chờ... Một
sáng đầu xuân, cô gà mái bới đất kiếm ăn đã thấy hạt giống đang nằm chờ đợi. Cô
chẳng đợi gì mà không mổ lấy, nuốt ngay.
Hạt giống phải mục nát đi mới sinh nhiều bông hạt. Cũng vậy, đối với
đời sống thiêng liêng, muốn có sự sống đời đời, người Kitô hữu cần mục nát đi
trong đời sống thiêng liêng có nghĩa là cần phải chết đi cho tội lỗi, từ bỏ bản
thân, từ bỏ ý riêng mình.
“Lạy Chúa Giêsu, khi nhìn thấy
đồng lúa chín vàng, chúng con ít khi nghĩ đến những hạt giống đã âm thầm chịu
nát tan, để trao cho đời cây lúa trĩu hạt. Có bao điều tốt đẹp chúng con được
hưởng hôm nay, là do sự hy sinh quên mình của người đi trước, của các nhà
nghiên cứu, của các người rao giảng, của ông bà, cha mẹ, thầy cô, của những người
đã nằm xuống cho quê hương dân tộc. Đã có những người sống như hạt lúa, để từ
cái chết của họ vọt lên sự sống cho tha nhân. Nhờ công lao của bao người, chúng
con được làm hạt lúa. Xin cho chúng con đừng tự khép mình trong lớp vỏ để cố giữ
sự nguyên vẹn vô nghĩa của mình, nhưng dám đi ra để góp cho cánh đồng cuộc đời
một cây lúa nhỏ. Chúng con phải chọn lựa nhiều lần trong ngày. Để chọn tha nhân
và Thiên Chúa, chúng con phải chết cho chính mình. Ước gì chúng con dám sống mầu
nhiệm Vượt Qua đi từ cõi chết đến nguồn sống, đi từ cái tôi hẹp hòi đến cái tôi
rộng mở trước Đấng Tuyệt đối và tha nhân. Amen. (Manna 85).
Lời
Chúa: Ga 12,20-33
20 Trong số những người
lên Giê-ru-sa-lem thờ phượng Thiên Chúa, có mấy người Hy-lạp. 21 Họ
đến gặp ông Phi-lip-phê, người Bết-xai-đa, miền Ga-li-lê, và xin rằng:
"Thưa ông, chúng tôi muốn được gặp ông Giê-su." 22 Ông
Phi-lip-phê đi nói với ông An-rê. Ông An-rê cùng với ông Phi-lip-phê đến thưa
với Đức Giê-su. 23 Đức Giê-su trả lời: "Đã đến giờ
Con Người được tôn vinh! 24 Thật, Thầy bảo thật anh em,
nếu hạt lúa gieo vào lòng đất không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn
nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. 25 Ai yêu
quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì
sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. 26 Ai phục vụ Thầy,
thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó. Ai phục vụ
Thầy, Cha của Thầy sẽ quý trọng người ấy. 27 "Bây giờ
tâm hồn Thầy xao xuyến! Thầy biết nói gì đẩy? Lạy Cha xin cứu con khỏi giờ này,
nhưng chính vì giờ này mà con đã đến. 28 Lạy Cha, xin tôn
vinh Danh Cha". Bấy giờ có tiếng từ trời vọng xuống: "Ta đã tôn vinh
Danh Ta, Ta sẽ còn tôn vinh nữa!" 29 Dân chúng đứng ở
đó nghe vậy liền nói: "Đó là tiếng sấm!" Người khác lại bảo:
"Tiếng một thiên thần nói với ông ta đấy!" 30 Đức
Giêsu đáp: "Tiếng ấy đã vọng xuống không phải vì tôi, mà vì các
người. 31 Giờ đây đang diễn ra cuộc phán xét thế gian này.
Giờ đây thủ lãnh thế gian này sắp bị tống ra ngoài! 32 Phần
tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với
tội." 33 Đức Giê-su nói thế để ám chỉ Người sẽ phải
chết cách nào.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét