"Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần
nói." (Lc 1,38)
Vào một buổi chiều đông lạnh giá, Phun-tơn, một người đã mất đức tin và
bỏ không đến nhà thờ nhiều năm, đang trong tâm trạng tuyệt vọng vì gặp nhiều vấn
đề khó khăn nan giải. khi đi qua đại lộ nhà thờ chính toà của thành phố Nữu Ước,
tự nhiên ông cảm thấy có một sức mạnh vô hình cuốn hút ông vào trong nhà thờ và
đến quỳ trước tượng Đức Mẹ. Sau một hồi im lặng, tự nhiên Phun-tơn cầu nguyện
như sau: “Lạy Mẹ Ma-ri-a, có thể chỉ một giây lát nữa thôi là con lại thay đổi
ý nghĩ lúc này để tiếp tục bài bác chế diễu việc đạo đức con đang làm và quay
trở lại con đường vô tín của con. Nhưng bây giờ con cảm thấy tâm hồn thật bình
an, dù con đang gặp rất nhiều khó khăn. Xin Mẹ giúp con thêm đức tin”. Ngay lúc
đó Phun-tơn cảm thấy một điều gì đó kỳ diệu vừa xảy ra nơi ông và biến ông trở
thành một người mới: Ông đã có đức tin! Từ đó, ông luôn kết hiệp với Mẹ Ma-ri-a
để làm chứng cho Chúa bằng một cuộc sống khiêm nhường, cậy trông phó thác và đầy
vị tha bác ái.
Tin là chấp nhận Lời Chúa, là đi theo, là gắn bó với Thiên Chúa. Lịch sử
Cứu độ bắt đầu bằng một hành vi đức tin của Abraham. Ông được gọi là “cha của
những kẻ tin”. Lịch sử cứu độ thời Tân Ước cũng bắt đầu bằng hành vi đức tin của
Đức Mẹ. Đức Maria được gọi là “mẹ của những kẻ tin”. Lịch sử cứu độ của mỗi người
cũng phải bắt đầu bằng hành vi đức tin của người đó.
Khi tự nhận là “nữ tỳ của Chúa”, Mẹ Maria đã biểu lộ một nhân đức khiêm
nhường và một lòng tin yêu sâu xa đối với Thiên Chúa. Hai
tiếng xin vâng của Đức Maria như chìa khóa mở đầu cho một giai đoạn mới, thời kỳ
cuối cùng của chương trình cứu chuộc của Thiên Chúa. Chúa Cứu thế đã nhập thể với
lời xin vâng của Mẹ.
Lạy
Chúa, nhìn lại cuộc đời của mỗi người chúng con, mỗi biến cố xảy ra đều nằm
trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa. Xin cho chúng con biết phó thác cuộc
đời cho Chúa, và luôn xác tín rằng: “đối với Thiên Chúa không có gì là không thể
làm được”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét