“Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở
luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn.” (Mt
15,32).
Hồi
đó, Hoàng Đế Sabat cai trị vương quốc Ba Tư và rất được toàn dân mến phục. Nhà
vua thường cải trang như một thường dân để tiếp xúc với dân chúng. Một hôm, nhà
vua cải trang như một nhân công nghèo khổ lần mò các bậc thang để xuống tận
dưới hầm tối của lâu đài là nơi cư ngụ của một cụ già chuyên lo việc củi lửa
sưởi ấm cho cả lâu đài. Giường ngủ của cụ là đống tro tàn và lương thực hàng
ngày là mẩu bánh mì đen với ly nước lã. Nhà vua đến ngồi bên cạnh cụ già và bắt
đầu gợi chuyện. Đến bữa ăn, cụ già mời nhà vua chia sẻ mẩu bánh mì khô cứng
thấm mềm trong ly nước lã. Cả hai cùng ăn và tiếp tục chuyện trò thân
mật.
Nhà
vua động lòng thương cụ già và từ ngày đó, nhà vua nhiều lần cải trang để đến
thăm cụ. Riêng cụ già, tuy không biết lý lịch của người đến thăm mình là ai,
nhưng vẫn tiếp tục đáp trả cử chỉ nhân đạo của nhà vua. Sau cùng, nhà vua tự
nhủ: ta sẽ tỏ lộ cho cụ già này biết ta là ai, để xem ông ta sẽ xin ta điều gì.
Ít hôm sau, nhà vua xuống hầm tối thăm cụ già trong y phục sang trọng và nói:
-
Bấy lâu nay có lẽ ông tưởng ta chỉ là một công nhân nghèo khổ như ông, nhưng
nay ta nói thật ta là vua, ta rất quý mến tình bạn của ông, vậy ông muốn gì, cứ
nói, ta sẽ ban.
Nhà
vua tưởng cụ già sẽ xin tiền bạc hoặc ân huệ, nhưng ông chỉ ngồi yên lặng.
Tưởng cụ già không hiểu mình nói gì, nhà vua cắt nghĩa thêm.
-
Có lẽ ông chưa hiểu rằng ta là vua, ta có thể làm cho ông trở nên giàu sang,
danh vọng.
Cụ
già cúi đầu đáp:
-
Tâu Hoàng thượng, con đã hiểu tấm lòng của Hoàng thượng trong những lần đến hầm
tối này để thăm con và không ngần ngại chia sẻ với con mẩu bánh mì đen và ly
nước lạnh. Đó là món quà cao quý nhất rồi, con không muốn gì hơn nữa, con chỉ
xin một điều là Hoàng thượng đừng bao giờ lấy lại món quà quí giá ấy, bao lâu
con còn sống trong cảnh cô đơn nghèo khổ này.
Bài
Tin Mừng hôm nay cho thấy, Đức Giêsu chạnh lòng thương khi nhìn thấy dân chúng,
lòng thương bắt nguồn từ con tim biết nhói đau trước nỗi lầm than khổ cực của
người khác. Ðức Giêsu đã làm tất cả để xoa dịu, đỡ nâng và mời gọi các môn đệ
cùng cộng tác trong công việc ấy.
Lạy Chúa, Chúa đã đến chia sẻ thân phận con người của
chúng con, để cảm thông và ở lại với chúng con. Xin cho chúng con cũng biết
“chạnh lòng thương” những anh chị em sống xung quanh chúng con để họ cảm nhận
được tình yêu Chúa vẫn luôn hiện hữu.
Lời Chúa: Mt 15,29-37
29 Đức Giê-su xuống
khỏi miền ấy, đến ven Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở đó. 30 Có những
đám người đông đảo kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn
tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người
và Người chữa lành, 31 khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được,
người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh
Thiên Chúa của Ít-ra-en.
32 Đức Giê-su gọi
các môn đệ lại mà nói : "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với
Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn
đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường." 33 Các môn đệ thưa : "Trong
nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no
?" 34 Đức Giê-su hỏi : "Anh em có mấy chiếc bánh ?" Các ông đáp
: "Thưa có bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ." 35 Bấy giờ, Người truyền
cho đám đông ngồi xuống đất. 36 Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá,
dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. 37 Ai nấy
đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được bảy thúng
đầy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét