“Người liền lên tiếng bảo họ rằng: "Hãy yên trí, chính Thầy
đây, đừng sợ." (Mc 6,50)
Một người bộ hành là một tín hữu rất đạo đức. Trên miệng ông lúc
nào cũng có câu nói: "Thiên Chúa là Ðấng tốt lành trong tất cả mọi
sự". Người bạn đồng hành của ông thì lại là một người rất cứng lòng tin.
Ông rất bực mình mỗi khi nghe người bạn ông thốt lên những lời ca tụng lòng
thiện hảo của Thiên Chúa. Lên đường chừng vài phút đồng hồ, ông đã cảnh cáo
người bạn có lòng tin như sau: "Rồi đây anh sẽ thấy anh tin Chúa đến độ
nào".
Trước khi mặt trời lặn, họ đến một ngôi làng nhỏ. Họ tìm một nơi
để qua đêm. Họ gõ cửa khắp nơi, nhưng không có ai đón tiếp họ. Cuối cùng họ
đành phải ra khỏi làng và tìm đến bìa rừng để qua đêm. Trong cảnh màn trời
chiếu đất, người bạn cứng lòng tin mới thốt lên: "Nào, Chúa của anh có tốt
không?". Người bạn đồng hành luôn tin tưởng ở Chúa quan phòng bình tĩnh
đáp lại: "Ðây là chỗ tốt nhất Chúa dành cho chúng ta ngủ qua đêm nay".
Ðêm đó, họ nằm ngủ dưới một gốc cây lớn nằm sát bìa rừng. Họ cột chú lừa vào
một gốc cây gần đó. Họ chưa kịp đốt lên ngọn đuốc thì một tiếng mạnh từ xa vang
lại. Thì ra, chỉ trong chớp nhoáng, một chú sư tử đã đến cắn xé con lừa và mang
đi. Vừa thương tiếc cho chú lừa, vừa lo sợ cho thân phận của mình, hai người bộ
hành chỉ còn biết leo lên cây để tránh tai họa.
Vừa tức giận, vừa mỉa mai, người bạn cứng lòng tin mới thốt lên: "Nào, Chúa của anh còn tốt nữa không?". Người tín hữu ngoan đạo dõng dạc tuyên bố: "Nếu con sư tử không bắt gặp con lừa trước, thì chắc chắn nó đã bổ nhào trên chúng ta rồi. Chúa là Ðấng tốt lành".
Vừa tức giận, vừa mỉa mai, người bạn cứng lòng tin mới thốt lên: "Nào, Chúa của anh còn tốt nữa không?". Người tín hữu ngoan đạo dõng dạc tuyên bố: "Nếu con sư tử không bắt gặp con lừa trước, thì chắc chắn nó đã bổ nhào trên chúng ta rồi. Chúa là Ðấng tốt lành".
Một vài phút sau, con gà cồ bỗng kêu la thất thanh. Hai người bộ hành mới trèo cao hơn. Họ nhận ra con gà cồ đang nằm trong nanh vuốt của một chú mèo rừng. Người bạn cứng lòng tin chưa kịp thốt ra một lời cay đắng nào, thì người tín hữu ngoan đạo đã chúc tụng như sau: "Tiếng kêu thất thanh của con gà cồ lại một lần nữa giúp chúng ta thoát nguy hiểm. Cám ơn Chúa là Ðấng tốt lành".
Họa vô đơn chí. Chỉ vài phút sau đó, một cơn gió mạnh ùa đến, ngọn đuốc bỗng tắt ngụm đưa hai người vào trong cảnh tối tăm ghê rợn. Lần này con người cứng lòng tin lại lên tiếng mỉa mai như sau: "Xem chừng như Chúa của anh làm việc phụ trội trong đêm nay". Lần này, người tín hữu ngoan đạo chỉ biết giữ thing lặng.
Sáng hôm sau, hai người mon men trở lại làng để mua thức ăn. Họ mới hay biết rằng đêm vừa qua một băng cướp đã vào làng và họ đã vơ vét tất cả tài sản của dân làng. Nhìn cảnh tượng hoang tàn của ngôi làng và nhìn lại sự toàn vẹn của mình, người tín hữu ngoan đạo mới đắc thắng giải thích cho người bạn như sau: "Anh đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Giá như đêm hôm qua, chúng ta thuê được một chỗ trọ trong làng, thì có lẽ chúng ta cũng không thoát khỏi tay của bọn cướp. Nếu cơn gió lớn không làm tắt ngọn đuốc của chúng ta, thì hẳn bọn chúng đã nhìn thấy chúng ta. Bạn thấy chưa, trong tất cả mọi sự, Thiên Chúa là Ðấng thiện hảo".
Lạy Chúa, đời sống con người được ví như cuộc ra khơi đầy sóng gió. Con thuyền cuộc đời chúng con dễ bị chòng chành, chao đảo bởi những cơn sóng vật chất, danh vọng, tiền tài, tinh thần và sức khỏe. Biết bao nỗ lực đến vô vọng trước bao nguy khốn, khiến chúng con dễ đánh mất niềm tin nơi bản thân.
Xin cho chúng con biết tìm đến Chúa trong mọi hoàn cảnh, và trong từng giây phút của cuộc đời để những tối tăm, sóng gió không nhận chìm chúng con nhưng an tâm vì có Chúa luôn hiện diện và nâng đỡ, như Chúa đã trấn an các tông đồ năm xưa: “Hãy yên trí, chính Thầy đây, đừng sợ." (Mc 6,50)
Lời Chúa: Mc 6,45-52
(Khi
năm ngàn người đã được ăn no), 45 Chúa Giêsu liền giục các
môn đệ xuống thuyền, qua bờ bên kia trước mà đến Bếtsai-đa, đang khi Người giải
tán dân chúng. 46 Giải tán họ xong, Người lên núi cầu
nguyện. 47 Chiều đến, thuyền đã ra giữa biển, còn Người
thì một mình ở trên đất. 48 Khoảng canh tư đêm tối, Người
thấy họ khó nhọc chèo chống vì ngược gió, Người đi trên mặt biển mà đến với họ,
và Người muốn vượt qua trước họ. 49 Họ thấy Người đi trên
mặt biển, thì tưởng là ma, nên la hoảng lên. 50 Vì ai nấy
đều thấy Người và hoảng hốt, nên Người liền lên tiếng bảo họ rằng: "Hãy
yên trí, chính Thầy đây, đừng sợ". 51 Rồi Người lên
thuyền họ, và gió im lặng. Tâm hồn họ lại càng sửng sốt hơn, 52 vì
họ chưa hiểu gì về vấn đề bánh: lòng họ còn mù tối.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét