"Ai tìm cách giữ mạng
sống mình, thì sẽ mất. Ai liều mất mạng sống mình, thì sẽ bảo tồn được mạng
sống." (Lc 17,33)
Một
buổi sáng cuối tháng 7 năm 1941 tại trại tập trung Oswiccim của Đức quốc xã, có
một người vượt ngục, 10 người khác bị xử thay vào. Các nạn nhân run rẩy bước
ra, đứng không vững, khiếp đảm, không dám kêu la, trừ một người kêu ré lên ”Ôi
vợ và các con tôi”. Hàng trăm dãy tù nhân xếp hàng dài im thin thít, hú hồn vì
chưa phải tên mình, không một ai dám cựa quậy. Bỗng từ dãy tù nhân bên trái,
một người gầy guộc rời hàng bước về phía viên trưởng trại. Mọi người nín thở:
chuyện chưa từng có ! Viên trưởng trại đặt tay lên súng :- Anh muốn gì ?- Tôi
muốn chết thay một người trong bọn họ.Viên trưởng trại sửng sốt. Y tưởng mình
nghe lầm. Nhưng không, người kia thực sự xin được chết thay cho kẻ có vợ và các
con đang đợi ở nhà. Sau mấy câu gượng gạo, viên trưởng trại nhượng bộ, chấp
nhận lời yêu cầu. Kẻ tình nguyện đó là Maximilien Kolbe, một linh mục công
giáo. Cha đã được Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II phong thánh ngày 10.10.1982 tại
Rôma. (Trích ”Phúc”)
Tình
nguyện chết thay cho người bạn tù, Maximilien Kolbe đã thực hiện một cách tuyệt
vời lời trối của Đức Giêsu”. Đây là điều răn của Thầy: “Anh em hãy yêu thương
nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình yêu thương nào cao cả hơn
tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga15,
12-13).
Bài
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta: "Ai tìm cách giữ mạng
sống mình, thì sẽ mất. Ai liều mất mạng sống mình, thì sẽ bảo tồn được mạng
sống". Chúng ta cần phải mất đi để được sống đời đời. Mất đi cuộc sống
tạm bợ đời này để được cuộc sống vĩnh cữu đời sau.
Hiểu
được cái gì phải mất đi và cái gì sẽ được lại không phải là điều dễ dàng, sống
được điều đó lại càng khó khăn hơn. Ðâu phải dễ dàng từ bỏ những cái thân thiết
nhất, yêu quí nhất. Ðâu phải dễ dàng, để mất đi những thú vui, thỏa mãn giác
quan. Ðâu phải dễ dàng triệt tiêu cái tôi cao ngạo, tự mãn, tự tôn đã từng được
vuốt ve nuông chiều.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con biết nhận ra cái gì cần phải
mất đi, cái gì cần phải từ bỏ để con có thể bước đi theo Chúa cho đến trọn đời,
vì chỉ có Chúa mới là cùng đích của đời con.
Lời Chúa: Lc 17,26-37
26 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Như sự
kiện đã xảy ra thời Noe thế nào, thì trong ngày Con Người cũng xảy đến như vậy.
27 Thiên hạ cứ ăn uống, cưới vợ gả chồng, mãi cho tới ngày Noe vào
tầu, rồi nước lụt đến tiêu diệt mọi người.
28 "Lại cũng như đã xảy ra thời ông Lót: người ta ăn
uống, mua bán, trồng tỉa, xây cất, 29 nhưng ngày ông Lót ra khỏi
thành Sôđôma, thì trời liền mưa lửa và sinh diêm, tiêu diệt mọi người. 30
Cũng sẽ xảy như thế trong ngày Con Người xuất hiện.
31 "Trong ngày đó, ai ở trên mái nhà có đồ vật trong nhà,
thì chớ xuống lấy đi; và ai ở ngoài đồng cũng đừng trở về. 32 Các
con hãy nhớ trường hợp vợ ông Lót. 33 Ai lo cứu mạng sống mình thì
sẽ mất, còn ai đành mất sự sống mình thì giữ được nó.
34 "Thầy bảo các con: Trong đêm ấy sẽ có hai người trên
một giường, thì một người bị đem đi, và người kia sẽ được để lại. 35
Hai phụ nữ xay cùng một cối, thì một người sẽ bị đem đi, còn người kia sẽ được
để lại. 36 Hai người ở ngoài đồng, thì một người bị đem đi, và người
kia được để lại".
37 Các môn đệ thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy, chuyện đó ở đâu
vậy?" Người phán bảo các ông: "Xác ở đâu thì diều hâu tựu lại
đó".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét