Một đôi vợ chồng trẻ kia đều
là công nhân trong xí nghiệp may. Họ mới lấy nhau và sống hòa hợp
hạnh phúc trong một căn phòng chật hẹp. Họ bàn nhau phải kiếm nhiều
tiền để mua một căn nhà khang trang đầy đủ tiện nghi hơn. Nhưng với
đồng lương công nhân như hiện nay thì đủ sống được cũng còn là may.
Rồi một hôm cô vợ được một người quen giới thiệu làm chiêu đãi viên
trong một quán bia ôm. Công việc này được tiền “bo” của khách cao gấp
chục lần so với đồng lương công nhân trước đó. Anh chồng vì muốn sớm
đổi đời nên đã đồng ý cho vợ đi làm. Anh hy vọng sau một thời gian
vài ba năm ăn nhịn để dành, hai vợ chồng sẽ mua được ngôi nhà ưng ý
và sẽ cho vợ nghỉ làm. Nhưng sự việc xảy ra lại không đơn giản như
họ nghĩ. Từ khi đi bán bia ôm, cô vợ làm ra nhiều tiền và được nhiều
người vừa giàu có lại vừa có địa vị theo đuổi tán tỉnh, dần dần
đã thay đổi tính nết, trở thành một con
người khác hẳn. Cô không còn mặn nồng với người chồng mà cô đánh giá là bất tài, lười
biếng và chỉ biết ăn bám vào vợ. Từ suy nghĩ trên, cô hay tỏ ra khinh chồng và ăn nói
chua ngoa. Cô cũng thường gắt gỏng và la lối
chồng với những lời thô tục khó nghe, khiến anh cảm thấy rất buồn bực. Anh ta chỉ còn biết
bầu bạn với rượu bia để giải sầu. Cuộc sống chung của hai người
không còn nồng ấm và vui vẻ như trước. Cuối cùng họ đã ra tòa xin ly
hôn. Thật
đúng như lời Chúa phán: “Con đường rộng rãi là đường dẫn tới hư
mất” (Mt 7,13), và người đời cũng có câu “sự thành công không đến một
cách ngẫu nhiên, nhưng chính là kết quả của những cố gắng liên tục
kèm theo sự kiên nhẫn lâu dài” hoặc “Có công mài sắt có ngày nên
kim”.
Lạy Chúa Giêsu, để vào Nước Trời, Chúa đòi hỏi chúng con
phải chiến đấu với chính bản thân mình, biết từ bỏ cái tôi “ích kỷ” của mình, từ
bỏ những thói hư tật xấu, biết sống và thực hành Lời Chúa trong suốt cuộc đời, vì
Chúa đã phán:
“Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào...
vì có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.” (Lc
13,24)